绝句
作者:杜充 朝代:宋代诗人
- 绝句原文:
- 少年喜读书,偃仰在方床。不知昼日劳,常爱秋夜长。炯炯户牖明,翳翳灯烛光。我乐自有趣,骅骝步康庄。道学贵深思,千古浩无方。投机践圣域,所戒怠且狂。常鄙小人儒,不能志轩昂。蹈袭已陈语,何为浪皇皇。尔来四十岁,鬓发已如霜。回首念畴昔,此意殊未忘。曲屏倚方枕,可以寄彷徉。诲言示稚子,朝夕当此强。
势踞崤函百二雄,阿房楼阁镇当中。坑儒硎谷灰才黑,系颈咸阳火已红。蛇断血腥空大泽,龙成宝气纪新丰。秦功汉业今何处,落日沉西渭水东。
惠阳城南浪似雷,惠阳城东江水来。嘱郎莫学双江水,一合千年去不回。
于是严厉地瞪了他们一眼,道:都进来上药吧。
皇宫中,从太后皇后起,各宫妃嫔都有添箱的嫁妆赐下。
不见紫芝今几年,朅来眉宇照山川。关南关北风流在,犹得时时一举鞭。
葱茜亭亭爱一橙,日供清趣映檐楹。明朝回首怀萍梗,记得沉吟此际情。
洛花移种到松江,国色天香内样妆。老里懒边无好思,为渠觅句却穷忙。
- 绝句拼音解读:
- shǎo nián xǐ dú shū ,yǎn yǎng zài fāng chuáng 。bú zhī zhòu rì láo ,cháng ài qiū yè zhǎng 。jiǒng jiǒng hù yǒu míng ,yì yì dēng zhú guāng 。wǒ lè zì yǒu qù ,huá liú bù kāng zhuāng 。dào xué guì shēn sī ,qiān gǔ hào wú fāng 。tóu jī jiàn shèng yù ,suǒ jiè dài qiě kuáng 。cháng bǐ xiǎo rén rú ,bú néng zhì xuān áng 。dǎo xí yǐ chén yǔ ,hé wéi làng huáng huáng 。ěr lái sì shí suì ,bìn fā yǐ rú shuāng 。huí shǒu niàn chóu xī ,cǐ yì shū wèi wàng 。qǔ píng yǐ fāng zhěn ,kě yǐ jì páng yáng 。huì yán shì zhì zǐ ,cháo xī dāng cǐ qiáng 。
shì jù xiáo hán bǎi èr xióng ,ā fáng lóu gé zhèn dāng zhōng 。kēng rú xíng gǔ huī cái hēi ,xì jǐng xián yáng huǒ yǐ hóng 。shé duàn xuè xīng kōng dà zé ,lóng chéng bǎo qì jì xīn fēng 。qín gōng hàn yè jīn hé chù ,luò rì chén xī wèi shuǐ dōng 。
huì yáng chéng nán làng sì léi ,huì yáng chéng dōng jiāng shuǐ lái 。zhǔ láng mò xué shuāng jiāng shuǐ ,yī hé qiān nián qù bú huí 。
yú shì yán lì dì dèng le tā men yī yǎn ,dào :dōu jìn lái shàng yào ba 。
huáng gōng zhōng ,cóng tài hòu huáng hòu qǐ ,gè gōng fēi pín dōu yǒu tiān xiāng de jià zhuāng cì xià 。
bú jiàn zǐ zhī jīn jǐ nián ,qiè lái méi yǔ zhào shān chuān 。guān nán guān běi fēng liú zài ,yóu dé shí shí yī jǔ biān 。
cōng qiàn tíng tíng ài yī chéng ,rì gòng qīng qù yìng yán yíng 。míng cháo huí shǒu huái píng gěng ,jì dé chén yín cǐ jì qíng 。
luò huā yí zhǒng dào sōng jiāng ,guó sè tiān xiāng nèi yàng zhuāng 。lǎo lǐ lǎn biān wú hǎo sī ,wéi qú mì jù què qióng máng 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
相关翻译
- ③瘴溪:旧传岭南边远之地多瘴气。
④仍:依然。怜:怜爱。一本作“连”。故乡水:指从四川流来的长江水。因诗人从小生活在四川,把四川称作故乡。万里:喻行程之远。
相关赏析
这支小令感情淳朴,人物情态生动,心理描写细致逼真,读来快人耳目。
作者介绍
-
杜充
杜充(?-1141年),字公美,相州(今河南安阳)人,两宋之际大臣、南宋初年宰相、叛臣。哲宗绍圣间进士。靖康初年,知沧州。建炎二年,代为东京留守。但杜充害怕和金军打仗,先是全部放弃了抗金起义不断的河北各地,以致河北所有起义都被金军镇压,由此彻底丢掉了北宋末年被金国侵占的三分之一多的土地。建炎三年,南逃建康府,丢掉了长江以北的所有宋朝领土,却被拜为右相,旋为江淮宣抚使驻守建康。未几,金兵渡江,遂降。绍兴七年,任金朝燕京三司使。绍兴九年,迁燕京行台右丞相。《绍兴和议》签订时死去。