绣岭宫词
作者:李泌 朝代:唐代诗人
- 绣岭宫词原文:
- 投身螭魅域,宁免众鬼欺。黄昏风雨集,所向道路迷。一鬼在前啸,群鬼争和之。从以众妖鸟,纷披鸣树枝。训狐当傍叫,破獍随后啼。斯须哭土枭,次第嘷狐狸。睢盱恣陵傲,踸踔争新奇。变态遂百出,殽然当此时。胡为乃历兹,侧伫成
草屋内,几十个壮汉被捆绑着,横七竖八躺了一地,身上都带着伤,地上到处都是血。
五更里,天欲晓。功圆满行都了。便脱壳,来往有无间,显出真容貌。古今快乐仙家,延长生,永无老。降紫诏传报玉皇宣,驾祥云,归蓬岛
六綍辞秋殿,玄堂启夜扉。一朝藏寿器,千载閟容衣。县象轩星掩,哀歌薤露稀。松楸交隧道,会有五云飞。
杨长贵拜别过后,自己也自行离去。
半园风雅重当时,画里年年纪好诗。四度人间逢甲子,重教点墨慰相知。
金闺老,眉寿正如川。七十且华筵。乐天诗句香山里,杜陵酒债曲江边。问何如,歌窈窕,舞婵娟。更十岁、太公方出将。又十岁、武公才入相。留盛事,看明年。直须腰下添金印,莫教头上欠貂蝉。向人间,长富贵,地行仙。
- 绣岭宫词拼音解读:
- tóu shēn chī mèi yù ,níng miǎn zhòng guǐ qī 。huáng hūn fēng yǔ jí ,suǒ xiàng dào lù mí 。yī guǐ zài qián xiào ,qún guǐ zhēng hé zhī 。cóng yǐ zhòng yāo niǎo ,fēn pī míng shù zhī 。xùn hú dāng bàng jiào ,pò jìng suí hòu tí 。sī xū kū tǔ xiāo ,cì dì háo hú lí 。suī xū zì líng ào ,chěn chuō zhēng xīn qí 。biàn tài suí bǎi chū ,yáo rán dāng cǐ shí 。hú wéi nǎi lì zī ,cè zhù chéng
cǎo wū nèi ,jǐ shí gè zhuàng hàn bèi kǔn bǎng zhe ,héng qī shù bā tǎng le yī dì ,shēn shàng dōu dài zhe shāng ,dì shàng dào chù dōu shì xuè 。
wǔ gèng lǐ ,tiān yù xiǎo 。gōng yuán mǎn háng dōu le 。biàn tuō ké ,lái wǎng yǒu wú jiān ,xiǎn chū zhēn róng mào 。gǔ jīn kuài lè xiān jiā ,yán zhǎng shēng ,yǒng wú lǎo 。jiàng zǐ zhào chuán bào yù huáng xuān ,jià xiáng yún ,guī péng dǎo
liù fú cí qiū diàn ,xuán táng qǐ yè fēi 。yī cháo cáng shòu qì ,qiān zǎi bì róng yī 。xiàn xiàng xuān xīng yǎn ,āi gē xiè lù xī 。sōng qiū jiāo suì dào ,huì yǒu wǔ yún fēi 。
yáng zhǎng guì bài bié guò hòu ,zì jǐ yě zì háng lí qù 。
bàn yuán fēng yǎ zhòng dāng shí ,huà lǐ nián nián jì hǎo shī 。sì dù rén jiān féng jiǎ zǐ ,zhòng jiāo diǎn mò wèi xiàng zhī 。
jīn guī lǎo ,méi shòu zhèng rú chuān 。qī shí qiě huá yàn 。lè tiān shī jù xiāng shān lǐ ,dù líng jiǔ zhài qǔ jiāng biān 。wèn hé rú ,gē yǎo tiǎo ,wǔ chán juān 。gèng shí suì 、tài gōng fāng chū jiāng 。yòu shí suì 、wǔ gōng cái rù xiàng 。liú shèng shì ,kàn míng nián 。zhí xū yāo xià tiān jīn yìn ,mò jiāo tóu shàng qiàn diāo chán 。xiàng rén jiān ,zhǎng fù guì ,dì háng xiān 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
相关翻译
- ②倚:依。一作“欹”。金徽:金饰的琴徽,用来定琴声高下之节。这里指琴。谪仙:谪居人间的仙人。螺杯:用白色螺壳雕制而成的酒杯。灵芝:菌类植物。古人以为灵芝有驻颜不老及起死回生之功,故称仙草。
⑫秋霜:形容头发白如秋霜。
相关赏析
作者介绍
-
李泌
李泌(722---789),字长源,京兆(今西安)人,唐朝大臣。天宝中,自嵩山上书论施政方略,深得玄宗赏识,令其待诏翰林,为东宫属言。为杨国忠所忌,归隐名山。安禄山叛乱,肃宗即位灵武,召他参谋军事,又为幸臣李辅国等诬陷,复隐衡岳。代宗即位,召为翰林学士,又屡为权相元载、常衮排斥,出为外官。