论诗五首·其一
作者:李端 朝代:宋代诗人
- 论诗五首·其一原文:
- 今年至日有喜色,四方士友来请益。德场宗英质大学,上饶诸贤问太极。草庐一纸隃寄音,径坂七言大书帛。衰予甘遁西河上,点检身心有方册。
扁舟来梧城,水急舟行缓。经旬念高堂,却怪程途远。梧城往返千里馀,寸心郁结犹不舒。星轺指日上京国,万里离别当何如。功名不似家乡好,岁月奔驰人易老。何当乞身归及时,日日彩衣承母慈。
细雨黄花白雁秋,餐英此日共淹留。江村比屋西成乐,穗石青尊薄暮酬。苍翠满庭生意动,牛羊下陇野情幽。何当长啸云罗外,一卧沧浪问钓舟。
旧俗陶唐后,严祠古道边。土阶依玉座,松栋冠平田。霜露空林积,丹青彩笔鲜。垂裳追上理,历象想遗篇。鸟火频推革,山龙竟弃捐。汾方风动壑,姑射雪封颠。典册沦幽草,文章散暮烟。滔天非一族,猾马巳三传。岁至浇村酒,人贫阙社钱。相逢华发老,犹记汉朝年。
不见青青绕竹生,西风篱落抱枯藤。道人一任空花过,愁杀山阴觅句僧。
三月龙池柳色深,碧梧烟暖日愔愔。蜂黏落絮萦青幔,燕逐飞花避绿沈。仙仗晓开班玉笋,云韶春奏锡琼林。从臣尽献河东赋,独有相如得赐金。
谁?赵光头当即道,如今杭州已取。
吕文心早就知道,妹妹吕馨和陈启之间有些苗头。
抽帆宦海觉身轻,惭愧人传大树名。噩梦未能忘马革,初心且与证鸥盟。苦无奇迹酬知遇,剩有余生颂太平。笑语山东诸父老,急收刀剑事春耕。
- 论诗五首·其一拼音解读:
- jīn nián zhì rì yǒu xǐ sè ,sì fāng shì yǒu lái qǐng yì 。dé chǎng zōng yīng zhì dà xué ,shàng ráo zhū xián wèn tài jí 。cǎo lú yī zhǐ yú jì yīn ,jìng bǎn qī yán dà shū bó 。shuāi yǔ gān dùn xī hé shàng ,diǎn jiǎn shēn xīn yǒu fāng cè 。
biǎn zhōu lái wú chéng ,shuǐ jí zhōu háng huǎn 。jīng xún niàn gāo táng ,què guài chéng tú yuǎn 。wú chéng wǎng fǎn qiān lǐ yú ,cùn xīn yù jié yóu bú shū 。xīng yáo zhǐ rì shàng jīng guó ,wàn lǐ lí bié dāng hé rú 。gōng míng bú sì jiā xiāng hǎo ,suì yuè bēn chí rén yì lǎo 。hé dāng qǐ shēn guī jí shí ,rì rì cǎi yī chéng mǔ cí 。
xì yǔ huáng huā bái yàn qiū ,cān yīng cǐ rì gòng yān liú 。jiāng cūn bǐ wū xī chéng lè ,suì shí qīng zūn báo mù chóu 。cāng cuì mǎn tíng shēng yì dòng ,niú yáng xià lǒng yě qíng yōu 。hé dāng zhǎng xiào yún luó wài ,yī wò cāng làng wèn diào zhōu 。
jiù sú táo táng hòu ,yán cí gǔ dào biān 。tǔ jiē yī yù zuò ,sōng dòng guàn píng tián 。shuāng lù kōng lín jī ,dān qīng cǎi bǐ xiān 。chuí shang zhuī shàng lǐ ,lì xiàng xiǎng yí piān 。niǎo huǒ pín tuī gé ,shān lóng jìng qì juān 。fén fāng fēng dòng hè ,gū shè xuě fēng diān 。diǎn cè lún yōu cǎo ,wén zhāng sàn mù yān 。tāo tiān fēi yī zú ,huá mǎ sì sān chuán 。suì zhì jiāo cūn jiǔ ,rén pín què shè qián 。xiàng féng huá fā lǎo ,yóu jì hàn cháo nián 。
bú jiàn qīng qīng rào zhú shēng ,xī fēng lí luò bào kū téng 。dào rén yī rèn kōng huā guò ,chóu shā shān yīn mì jù sēng 。
sān yuè lóng chí liǔ sè shēn ,bì wú yān nuǎn rì yīn yīn 。fēng nián luò xù yíng qīng màn ,yàn zhú fēi huā bì lǜ shěn 。xiān zhàng xiǎo kāi bān yù sǔn ,yún sháo chūn zòu xī qióng lín 。cóng chén jìn xiàn hé dōng fù ,dú yǒu xiàng rú dé cì jīn 。
shuí ?zhào guāng tóu dāng jí dào ,rú jīn háng zhōu yǐ qǔ 。
lǚ wén xīn zǎo jiù zhī dào ,mèi mèi lǚ xīn hé chén qǐ zhī jiān yǒu xiē miáo tóu 。
chōu fān huàn hǎi jiào shēn qīng ,cán kuì rén chuán dà shù míng 。è mèng wèi néng wàng mǎ gé ,chū xīn qiě yǔ zhèng ōu méng 。kǔ wú qí jì chóu zhī yù ,shèng yǒu yú shēng sòng tài píng 。xiào yǔ shān dōng zhū fù lǎo ,jí shōu dāo jiàn shì chūn gēng 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
相关翻译
- ③臂健:膀臂强健,形容力气很大,不服老阵云战地的云气这里含有战阵之意。弓力:弓的张力。阵云:战地烟云。
③水国:犹水乡。临水城邑。树杪:树梢。杪:一作“上”。
④罗家:设罗网捕雀的人。
相关赏析
- 大德歌句式为三三五,五五,七五,凡七句七韵,曲题《冬景》是王季思等编辑《元散曲选注》时加上的,这样文眼更加明晓。
作者介绍
-
李端
李端(约737年—约784年),字正已,出身赵郡李氏东祖房,宋代诗人。是北齐文宣帝高洋皇后李祖娥的堂弟李孝贞六世孙。少居庐山,师事诗僧皎然。大历五年进士。曾任秘书省校书郎、杭州司马。晚年辞官隐居湖南衡山,自号衡岳幽人。今存《李端诗集》三卷。其诗多为应酬之作,多表现消极避世思想,个别作品对社会现实亦有所反映,一些写闺情的诗也清婉可诵,其风格与司空曙相似。李端是大历十才子之一。今存《李端诗集》三卷。其子李虞仲,官至兵部侍郎。