江上吟
作者:庭实 朝代:唐代诗人
- 江上吟原文:
- 乡思偶忆越人吟,就养还嫌非母心。万里江船归白首,孤亭祖帐集青衿。家连南浦飞云入,门对西山积雪深。想见寒宵灯影下,笑牵儿女进温衾。
西江何清浅,回合卓冈岑。虽自非吾土,依然生远心。予徒牵物役,尔辈足山林。倘许从初服,薜萝春正深。
徐圣通,政无双。平刑罚,奸宄空。
回总督,没问出什么。
淮南倒屣尽贤宾,纶阁今称老舍人。潦倒青春长似醉,交游白首每如新。一椽托足终何处,四海知髯故绝伦。惟有诗情浑不减,独吟今夕莫伤神。
我手下可清清楚楚看见你了。
独宿行台暑气清,清吟已觉动高情。令人苦忆黄诗伯,肯许连床听雨声。
- 江上吟拼音解读:
- xiāng sī ǒu yì yuè rén yín ,jiù yǎng hái xián fēi mǔ xīn 。wàn lǐ jiāng chuán guī bái shǒu ,gū tíng zǔ zhàng jí qīng jīn 。jiā lián nán pǔ fēi yún rù ,mén duì xī shān jī xuě shēn 。xiǎng jiàn hán xiāo dēng yǐng xià ,xiào qiān ér nǚ jìn wēn qīn 。
xī jiāng hé qīng qiǎn ,huí hé zhuó gāng cén 。suī zì fēi wú tǔ ,yī rán shēng yuǎn xīn 。yǔ tú qiān wù yì ,ěr bèi zú shān lín 。tǎng xǔ cóng chū fú ,bì luó chūn zhèng shēn 。
xú shèng tōng ,zhèng wú shuāng 。píng xíng fá ,jiān guǐ kōng 。
huí zǒng dū ,méi wèn chū shí me 。
huái nán dǎo xǐ jìn xián bīn ,lún gé jīn chēng lǎo shě rén 。liáo dǎo qīng chūn zhǎng sì zuì ,jiāo yóu bái shǒu měi rú xīn 。yī chuán tuō zú zhōng hé chù ,sì hǎi zhī rán gù jué lún 。wéi yǒu shī qíng hún bú jiǎn ,dú yín jīn xī mò shāng shén 。
wǒ shǒu xià kě qīng qīng chǔ chǔ kàn jiàn nǐ le 。
dú xiǔ háng tái shǔ qì qīng ,qīng yín yǐ jiào dòng gāo qíng 。lìng rén kǔ yì huáng shī bó ,kěn xǔ lián chuáng tīng yǔ shēng 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
相关翻译
- ⑶秋收:一作“秋成”。子:指粮食颗粒。
④缲:同“缫”,抽茧出丝。
相关赏析
- 就这样,鹬鸟和河 蚌谁也不肯让谁。时间一长,它们俩都累得筋疲力尽。
(末云)有甚言语嘱付小生咱?(旦唱)
作者介绍
-
庭实
《吟窗杂录》作廷贯。五代南唐时诗僧。曾献诗于中主李璟,李璟以诗意寒薄,赐束帛而遣之。事迹见《诗话总龟》卷三引《诗史》。《全唐诗》存诗1联。